Trong phòng tập, nếu lỡ bị bạn đánh ngã, người ta không giận, mà chỉ đứng dậy, phủi bụi rồi tập tiếp. Vì ta biết rằng, đó là một phần của rèn luyện. Không ai đánh để làm hại, và không ai mang lòng oán trách giữa một buổi tập.
Nhưng ở ngoài đời thì khác. Những cú đánh đến mà không báo trước: một câu nói làm nhói lòng, một sự phản bội, một lần nỗ lực mà kết quả bằng không…Những điều đó làm ta đau, và thường thì đau lâu, có lúc tưởng mình gục hẳn.
Nhưng nếu nhìn lại, có thể đó cũng là một kiểu tập luyện, dù chẳng ai gọi tên nó như thế.
Đời không nói rõ:
“Ê, ta sắp đánh ngươi này”
“Giờ ta sẽ dạy ngươi cách đứng lên sau khi bị bỏ rơi.”
Nó chỉ xảy ra, lặng lẽ và gắt gao. Và ta buộc phải học: học chịu đựng, học buông tay, học bước tiếp mà không còn đòi hỏi mọi thứ phải êm đềm.
Nếu nghĩ vậy, thì những tổn thương sẽ bớt sắc cạnh. Không phải vì chúng bớt đau, mà vì lòng ta bớt trách móc. Đời không hẳn là kẻ thù, có khi nó là một người thầy cứng rắn, một người bạn tập kiệm lời.
Mỗi lần ngã, lại là một lần học cách đứng lên, không cần mạnh mẽ ngay, chỉ cần không bỏ cuộc.
Từ từ thôi, cứ coi như vẫn đang trong một buổi tập.
Một buổi tập dài, mà ai cũng đang loay hoay tìm cách không ngã quá nhiều, và nếu có ngã, thì ngã sao cho dịu dàng và đứng lên sao cho nhanh lẹ.
Chào bạn,
Tôi là Trần Đức Hưng, tác giả trong lĩnh vực Tâm lý ứng dụng, NLP, Thôi miên.
Tôi bắt đầu nuôi dưỡng niềm đam mê sâu sắc với giáo dục và phát triển con người từ năm 2011. Từ đó đến nay, tôi đã và đang viết nhiều cuốn sách cung cấp kiến thức và kỹ năng thực tiễn, giúp mọi người phát huy tốt nhất tiềm năng của chính mình.